BÁC GIUN…QUẰN
( Truyện Ngụ ngôn :a Phông Tân )
Bác Giun tốt bụng hiền lành
Cả đời chẳng biết tranh giành cùng ai
Suốt ngày đào đất miệt mài
Nắng mưa chẳng ngại thiên tai không sờn
Làm cho đất màu mỡ hơn
Bốn mùa hoa trái xanh rờn tốt tươi
Đất đai tít tận chân trời
Tổ tiên để lại muôn đời nối nhau
Cả đời chẳng biết tranh giành cùng ai
Suốt ngày đào đất miệt mài
Nắng mưa chẳng ngại thiên tai không sờn
Làm cho đất màu mỡ hơn
Bốn mùa hoa trái xanh rờn tốt tươi
Đất đai tít tận chân trời
Tổ tiên để lại muôn đời nối nhau
Bỗng Vàng, Mực Vện…từ đâu
Kéo về…dạo mát rồi sau chiếm dần
Lại còn lôi Chủ ra quần
Xéo lên dày xuống đâu cần xót thương
Bác Giun cố giữ bình thường
Dùng “nhu” đáp lại chẳng “cương” làm gì
Ngỡ Vàng, Mực, Vện…sẽ đi
Nào ngờ lũ Cẩu tức thì làm căng
Lôi Giun ra lại quật quăng
Lại dày lại xéo càng tăng thêm nhiều
Làm sao chịu mãi một chiều
Bác Giun bất đắc làm điều khó khăn:
Vẫy vùng quằn cả tấm thân
Họ hàng con cháu xa gần đáp ngay
Trời rung, đất chuyển, gió bay…
Lũ Vàng, Mục, Vện…mặt mày tái xanh
Cả bầy tháo chạy cho nhanh
Thân Giun mềm yếu hóa thành lưỡi dao!
Khôn hồn Cẩu chớ đụng vào
Đất sang chấn mạnh ngã nhào như chơi!
Câu ca còn đó những lời:
“Con Giun xéo mãi…” đến hồi quằn đây!
La Phông Tân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét