Trang

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

NƯỚC ANH, NƯỚC TÔI. Thơ. Lê Trường Hưởng






NƯỚC ANH, NƯỚC TÔI

                                                                         Gửi một người bạn Nhật Bản

Nước anh xưa - phe Trục(*) - cùng loài phát xít
Nước anh xưa - cỗ máy giết người bạo liệt
Gây nạn đói kinh hoàng trên đất nước tôi
Hai triệu người không còn! đồng bào tôi rên xiết

Có một thời căm thù nước anh tận xương, tận tuỷ
Nhưng rồi cũng gắng bình tâm mà suy nghĩ
Chiến tranh làm nước anh cửa nát, nhà tan
Hàng vạn con người bom hạt nhân  tiêu huỷ…

Và rồi nước anh từ tro tàn đứng lên
Dốc sức bao ngày như chẳng có đêm
Mặt trời mọc không bao giờ chịu khuất
Đi tới mạnh giầu, hạnh phúc, bình yên

Thế hệ sau đã tạ lỗi lầm các bậc cha anh
Trợ giúp chúng tôi cũng thật chân thành
Trở thành bạn bè thân nhau tin cậy
Hận thù xoá đi, sống với nghĩa tình

Nước anh tiến lên thành một siêu cường
Nước tôi cũng đang chọn hướng, tìm đường
Ý chí thép gang, kiên cường, kỷ luật
Nước tôi xem nước anh như một tấm gương

Động đất, sóng thần tàn phá nước anh
Ba thành phố đẹp xinh đổ nát tan tành
Hàng vạn người thác oan trong phút chốc
Hiểm hoạ hạt nhân lần nữa rập rình!

Người dân nước anh truyền thống phát huy
Chẳng rối trí kinh hoàng, chẳng hốt hoảng chi
Bình tĩnh, kiên cường kết đoàn chiến đấu
Thật anh dũng vô song chẳng biết sợ là gì!

Cầu mong cho đại hoạ khắc phục nhanh
Hạnh phúc, bình yên trở lại nước anh
Xứ xở hoa Anh đào thật là vĩ đại
Thế giới cúi đầu cảm phục, nghiêng mình…

L.T.H.

(*) Trong chiến tranh thế giới lần 2, phe trục phát xít là Đức, Ý, Nhật
altKhông còn nơi nào để chạy, cũng chẳng còn nơi nào để trốn trước sức mạnh của
con sóng hung dữ vọt qua đê ở Miyako và cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.

Từng đoàn người sống sót được đưa tới nơi an toàn