NỖI KINH HÃI
Chẳng dám bước ra
khỏi cửa nhà
Lại càng ngại đến
những nơi xa
Bởi lo ngang trái
không đừng được
Vì sợ oan khiên
chẳng bỏ qua
Lực bất tòng tâm
thêm phẫn uất
Bó tay thúc thủ
chất phiền hà
“Thất phu hữu
trách” mà câm miệng
Bạc nhược đớn hèn
lại chính ta!