Trang

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

CHA EM ĐÂU? MẸ EM ĐÂU? Thơ. Lê Trường Hưởng



CHA EM ĐÂU? MẸ EM ĐÂU?

Cha em đâu? mẹ em đâu?
Hai em bé lặng im ngồi đợi ở đường tầu
Mắt đăm đắm dõi theo con đường
nơi mẹ cha sẽ đến
Trong giờ học của em
Sóng Thần đột nhiên xuất hiện
Điên cuồng phá tan cả Thành phố thân yêu
Hoang tàn, xác xơ, đổ nát, tiêu điều
Trường học các em xa bờ nên thoát nạn
Giờ tan lớp, lần lượt ra về, các bạn
Còn lại hai em mỏi mắt ngóng trông
Cha mẹ các em có còn nữa hay không
Đã bị Sóng Thần cuốn trôi ra ngoài biển?
Hay chiến đấu với Tử Thần trong Nhà máy điện?
Hay đã chôn vùi dưới đống đổ nát chất cao?
Hay quên mình cứu trợ ở nơi nào?
Hay chưa thấy, được coi là mất tích?
Có còn không? họ hàng thân thích?
Động đất, Sóng thần cướp mạng sống luôn rồi?
Như người lớn, trang nghiêm, hai bé vững tâm ngồi
Không hốt hoảng, bồn chồn, không hề rơi giọt lệ!
Sáu mươi sáu năm trước đây cũng biết bao em bé
Mỏi mắt chờ trông cha, anh chẳng trở về
Thế rồi trong đớn đau mất mát nặng nề
Những em bé ngày xưa đã dựng xây nước Nhật
Từ khốn khó tột cùng, từ hoang tàn đổ nát
Đất nước đi lên thành một siêu cường
Ý chí thép gang, nghị lực phi thường
Cả dân tộc lửa cuộc đời tôi luyện
Có thể mẹ cha các em sẽ không bao giờ đến
Nhưng sẽ có bao nhiêu mẹ cha ấp ủ yêu thương
Phía trước các em vẫn rộng mở con đường
Tới tương lai huy hoàng như cha ông thuở trước
Đứng dậy đi! Hãy vững vàng cất bước!
Đau thương sẽ dần qua, Mặt trời đã lên rồi!
 L.T.H.

Không còn nơi nào để chạy, cũng chẳng còn nơi nào để trốn trước sức mạnh của con sóng
hung dữ vọt qua đê ở Miyako và cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
alt
Những chiếc tàu cá bị sóng thần đánh bật lên bờ tại Kesennuma, quận Miyagi. Ảnh: AP

                Nhà máy điện hạt nhân Fukushima . Ảnh: AP