Trang

Thứ Hai, 12 tháng 6, 2017

CHUYỆN Ở BỆNH VIỆN…Thơ. Lê Trường Hưởng


















                                       Ảnh minh họa



CHUYỆN Ở BẸNH VIỆN…


Thấy Chị từ phòng Bác sĩ bước ra
Gương mặt buồn xo, đôi mắt lệ nhòa
- Phát hiện trọng bệnh chăng?-Tôi thầm nghĩ
Vội tiến đến bên, nhẹ nhàng hỏi chị:

- Tìm được bệnh chưa? Điều trị ra sao?
Nhưng cho dù ở mức độ thế nào
Cần bình tĩnh, vững niềm tin, hy vọng…

Chị ngước nhìn tôi rưng rưng cảm động
- Cảm ơn anh có lòng tốt hỏi thăm
Bệnh của em xét nghiệm có đâu nhầm
Tiểu đường mắc lâu mà không hay biết
Chỉ số chưa cao còn lâu mới…chết
Nhưng em thương thân, thương cả nhiều người
Trải qua chiến tranh, bao cấp đồng thời
Trăm bề khó khăn. gian nan, thiếu thốn
Gạo không đủ, thay Bo Bo ăn độn
Cả Ngô, Khoai, Sắn, với Bột mì…
Cha mẹ già, con nhỏ cực quá đi
Thiếu Thịt, Sữa, Đường...làm suy dinh dưỡng
Thời đổi mới vài năm chưa kịp sướng
Người mãi ra đi, người mắc bệnh Tiểu Đường…

Con số thống kê biết được càng thương
Một trên hai mươi (1/20) người dân mắc bệnh
Hai trăm mười một phần trăm (211%) tăng mạnh!
Gấp ba lần Thế Giới mức trung bình!
Biến chứng Tiểu đường nghe thấy mà kinh
Buộc phải thuốc men, ăn kiêng chữa trị!
No đủ đã được hưởng là mấy tí
Xưa bóp mồm nhịn miệng để cho con
Nay lại kiêng khem chẳng được ăn ngon…
Tội tình gì mà ông trời đầy đọa?
Chẳng khi nào hết gian nan vất vả…
Chị chợt ngừng như đã nghẹn lời

- Chị nghĩ suy cũng đồng cảm với tôi
Nhưng chuyện này là vấn đề Xã hội
Cuộc sống người dân gần như…thả nổi
Họ chỉ quen trăm thứ đổ đầu Tằm…

Chị ra về còn tôi mến phục thầm
Người phụ nữ có cái tâm, đức sáng
Bỗng ý nghĩ chợt lóe lên một thoáng
Giá các Quan cũng như chị: vì dân!

L.T.H.