RẮN, LỪA VÀ VOI
Truyện Ngụ ngôn La Phông Ta
Hổ Mang chúa cậy mình lắm nọc
Một hôm trườn vào…chọc anh Lừa
Lừa và Rắn vốn không ưa
Lừa quen mang nặng nhưng thừa trí khôn
Liền gọi cả vợ con tiếp khách
Chuồng mới sơn trắng bạch long lanh
Lân bang gần gũi xung quanh
Lừa đều mời đến nên thành đông vui
Rượu Cạp Nong được khui ra rót
Ếch, Nhái xào chua ngọt bày lên
Món ăn khoái khẩu đã quen
Hổ Mang vừa ý ngợi khen chủ nhà
Bụng thầm nghĩ rằng ta oai thật
Đã làm Lừa…mất mật từ nay!
Trong cơn chếnh choáng men say
Hỏi trong thiên hạ mỗ đây ai bằng?
Càng…phun lại càng hăng…máu Rắn
Quyết thăm Voi để…nắn gân xem!
Voi mời luôn “người anh em”
Về nơi trang trại êm đềm nghỉ ngơi
( Chứ trong chuồng bí
hơi bức bối
Ở nơi này quý mới được về )
Hổ Mang nghe thấy sướng mê
Rắn chồng Rắn vợ nhất tề đi ngay
Đưa ra...bãi tiếp thay chuồng lớn
Nhìn Hổ Mang hung tợn Voi…run
Chôn chân đứng, cái vòi…sun
“A thằng to xác đã chùn bước đi
Khiếp ta quá còn chi
bàn cãi
Da nó dày khỏi phải…nắn gân!”
Voi mang...bã mía mời ăn
Còn riêng mình lại nhận phần…nguyên cây
Rắn ngơ ngác đờ ngây đôi mắt
Bỗng vòi Voi quấn chặt lấy thân
Nâng lên hạ xuống nhiều lần
Như trò tung hứng mười phần…hồn bay
Vừa tiếp đất chui ngay vào tổ
Mới huyênh hoang xấu hổ đến liền
Rắn da đã tưởng thâm đen
Nhưng Voi lại hóa màu huyền…thẫm hơn
Nai, Hươu, Khỉ…vẫn còn…đau bụng
Tọa sơn quan…Rắn đụng với Voi
Xưng hùng xưng bá chớ đòi!
Khôn hồn ngoan ngoãn kẻo…toi có ngày!
La Phông Ta